Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới. Lúc lúc mới thấy tiếng rú lạc lõng. Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố.
Nên cứ phải từ từ từ từ. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng. Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở.
Chỉ là một thứ cảm giác theo thói quen của kẻ cô độc, ít tiếp xúc. Nhưng đây là một trận bóng. Đó là một niềm an ủi.
Khi bàn thắng được ghi, không có chai để ném. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác). Chỉ biết rằng ông sẽ sung sướng và không hề có thừa một phút giây nào để buồn đau, dằn vặt.
Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong. Và sẽ ngạc ngạc nhiên hơn nếu nó đã được phát minh mà tôi chưa biết bao giờ. Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì.
Đây chỉ là nửa đùa nửa thật thôi mà có người tưởng đùa thật, có người lại tưởng rất nghiêm trọng. Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào. Mặc dù đó chỉ là một phần nội dung của những gì tôi viết.
Có thể cháu học đêm qua. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Và thế là đời sống lãng phí.
Tiếc là tôi không phải quí khách. Và đợi bạn có thể là một vài cái tát. Một hôm, mẹ và tôi đến thăm quan xưởng của chị.
Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán. Nhà văn hôn lên những giọt nước mắt của nàng, cọ đám ria vào má nàng và thì thầm trên trán nàng: Mình ạ, em biết không? Cô bé ấy phải đốt diêm là bởi chẳng còn có sự lựa chọn nào khác mà thôi. Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng.
Cuộc sống của chúng tôi không cho phép những đứa trẻ vừa cứng đầu vừa không thông minh tồn tại lâu. Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Nếu ta không dỗ mình là thiên tài, có lẽ ta đã không đủ nỗ lực lấy viết làm phương tiện chính để đi lại trong đời sống giữa những lúc như thế này.