Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Lần đầu tiên bạn thấy bố hung dữ. Rồi, Việt Nam mặc áo đỏ thế nào cũng thắng.
Con người muốn mau lành bệnh cũng thế. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn. Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở.
Và sự vất vả, bệnh tật của họ nữa. Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Có cô nàng nào đó đứng bên lề đường vẫy cờ trông thật giống cô nàng nào đó của tôi.
Các anh chị đi thi đại học bác cũng đi xem bói, vừa rồi, lại nhờ cháu đèo cô đi mua hàng mã về đốt giải tà cho chị… Lát sau, thằng em đi vào. Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại.
Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp. Nhưng bác sẽ không để cháu bỏ học đâu. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.
Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Có thể phơi phới niềm tin. Bạn lại tự hỏi mình trên con đường sao bạn không thấy lo lắng hay ăn năn trước cái tin ấy, bạn chỉ nghĩ đến cái có thể xảy ra với mình.
Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì. Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi.
Tất cả mãi mãi là tất cả. Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời. Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ.
Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó. Biết chỉ để biết mà thôi.
Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. Không có lí do mà khóc như hôm trước (ví dụ như thế, chuyện mà) thì hiếm lắm. Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức.