Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen. Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi. Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi.
Nghĩ đến một viễn cảnh xin lỗi và trả góp. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Câu chuyện có vẻ như vầy.
Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi. Vả lại, Lâm Nhi vào chuồng từ hồi còn bé tí. Vốn dĩ là bệnh của kẻ cận, đừng nhầm hay đừng mất công suy diễn là tớ khóc.
Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết. Bác thì biết bạn viết nhưng chưa đọc gì bạn viết cả. Không phải là rứt tung.
Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn. Khi hắn thấy hắn không thể vượt qua hoặc không có ham muốn vượt qua. Như một con người từng trải, ông không thở phào nhẹ nhõm
Đó cũng là một thứ trói buộc. Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy. Cái nồi inox đen sì.
Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này. Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó. Tôi thì thế nào cũng được, khi khoẻ.
Sau hai tuần (chỉ làm ngày chẵn còn ngày lẻ ngủ li bì), bà chị, sếp, ký cho trưởng phòng phát cho tôi một tờ giấy lĩnh lương: 200 nghìn. Mọi người bảo bạn hiền lành. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời.
Cũng có cớ để thôi viết. Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa. Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận.
Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic. Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng. Và biết rằng mình biết ít thế nào.