Lại được tiếp xúc với nhiều người hơn, đời sống có lúc cũng thêm phần dễ chịu, tự tin. Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi. Dường lúc nào bạn cũng có thể sụm xuống nhưng bạn ghét nằm bệnh viện lắm.
Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn.
Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi. Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi.
Ông sợ đó sẽ là những ánh hào quang rực rỡ cuối cùng. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội.
Bạn đã rơi vào cái bẫy lôgic ma mãnh của tạo hóa. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm.
Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu. Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn.
Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu. Câu chuyện bạn đang kể là một câu chuyện khá kỳ lạ. Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên.
Viết về viết, về nội tâm cũng là để nhìn lại và tìm một sự tự kiến giải nội tâm một cách khúc chiết, chính xác và cô đọng hơn. Ông ta đốt vì chúng bổ ích. Tôi tạm thời chấp nhận viết trong sự chu cấp của gia đình và tình trạng bỏ bê học hành bởi có nhiều cái cần sự tập trung để viết ra, lắng đọng lại.
Nó như bộ mặt cái giấc mơ. Nhưng khi đã bị bắt bài thế này thì họ lại chơi khác. Khi bạn vừa vùng ra khỏi giấc mơ này thì đã bước vào một giấc mơ khác.
Như một con rết hoặc như một con rắn. Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ.