Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được. Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ. Bạn nghĩ nếu bạn là một đứa con gái thì bạn sẽ tranh cãi với bác đâu ra đấy, sẽ rủ rỉ tâm sự và giải quyết nhiều việc với bác.
Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình. Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh. Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ.
Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào. Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh.
Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng.
Rồi họ sẽ đến lúc nhận ra, với trí thông minh của mình rằng, một tài năng quá ích kỷ và kiêu hãnh sẽ mãi mãi cô đơn. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Chậc, kể ra dài phết.
Rồi thể hình tính sau. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Coi như không có chuyện gì xảy ra.
Ông anh chuyển sang bể nóng. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên.
Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào. Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm. Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền.
Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ. Cũng chả phải nói ai cũng vứt một tí như thế thì xã hội này ra gì.
Nhưng họ cũng đủ thông minh để thấy họ luôn bị bao vây tứ phía. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Anh dạy em, biết, quay ngay.