Làm một bài thơ dở để được khen. Chả nghĩ nhiều cho ai được. Và càng thể hiện sự vô học khi trở thành câu cửa miệng đầy vô tư.
Mở tủ ra, thay quần áo. Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày. Tua nhanh thôi, mệt rồi.
Sao lại xé sách hở con. Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây. Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn.
Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng. Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không. Cần quái gì sự thật và lí do.
Nhưng khi bị đẩy đến tận cùng của phẫn nộ và khi những uất hận tuôn trào, thì bạn sẽ làm chúng khiếp sợ. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do. - Xin ông bớt mỉa mai cho.
Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn. Có người ngửa mặt trông trời.
Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh. Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ. Ngày hôm qua cháu không học gì cả.
Cười vui cho dễ sống. Cũng như với cuộc đời này. Có người đi thẳng tắp, sải bước đều với khuôn mặt vô cảm.
Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác. Anh đừng uống nhiều cà phê nữa, hại lắm. Tôi bắt đầu tập, mỗi máy thử một tí.
Hoặc: Môn này không phải học. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình.