Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết. Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường Cũng có cớ để thôi viết.
Tớ già hơn nó và thế là tớ đưa kẹo, nó phải bóc. Nhưng phải chăng là những nỗ lực tìm kiếm đáng trân trọng? Có nhiều thời điểm mà thay vì chỉ trách những người đưa ra định nghĩa ngu dốt hoặc lừa bịp, chúng ta thử mắng loài người (biết đâu có cả chúng ta) đồng lõa và biến chúng thành định kiến. Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế.
Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng. Nhất là trước mặt ông ta, kẻ mà tôi không cảm thấy một chút tư cách thầy giáo nào. Bạn lại cười một mình.
Con nghe lời bác nào. Cũng có người trong số họ rất tự tin rằng mình hiểu hết, biết hết. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại.
Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.
Chơi là hóa thân vào tất cả, sục sạo rong ruổi vào tất cả các ngóc ngách và góc cạnh khác của sự tồn tại và diệt vong. Cháu bảo trời mưa, trú mưa, vào hàng điện tử chơi. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu.
Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất. Sai là vô trách nhiệm.
Em sẽ thôi là một sinh linh. Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau.
Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Bác bấm huyệt chỉ thị không được vận động mạnh nhưng thấy mấy vết trầy trên đầu gối tôi cũng không gặng hỏi. Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú.
Nơi thì cà phê đèn hiu hắt. Mà đời người thì có mấy đâu. Nàng nhủ: Chắc là vì ta quá yêu chồng.