Bây giờ, nghĩ lại, tôi có thấy sung sướng đã quyết định như vậy không? Và tôi liền xin một chân bán hàng ở một tiệm lớn". Bà viết cho tôi: "Một buổi tối, chuông điện thoại reo.
Trông họ, ta thấy ngay là họ thất tình, đau đớn vì bệnh não. Rồi đây, hai chục năm nữa, có lẽ bạn và tôi, chúng ta cũng sẽ dùng những tĩnh từ ấy để tả cái thằng bây giờ của chúng ta. Tôi đáp: "Không hại, má con mình ngủ thêm chút nữa".
Tuy nhiên, cơ quan quan trọng nhất vẫn là mắt. Nhưng hồi ấy ông nghèo tới nỗi phải dùng một cái lẫm chứa cỏ khô làm phòng thí nghiệm. Bạn phải cố gắng vì hai lẽ: một là ít ra bạn còn có cơ thành công, hai là dù thất bại đi chăng nữa, sự cố gắng của bạn để chuyển bại thành thắng đã bắt bạn nhìn thẳng vào tương lai mà quên đi dĩ vãng.
Nhưng thời đó đã qua rồi. Đoạn trường ai có qua cầu mới hay! Tại sao? Vì muốn trả lời bốn câu hỏi ấy họ phải thu thập đủ các sự kiện và suy nghĩ kỹ về vấn đề.
Kết quả là đến nay, các bà làm được nhiều việc hơn mà lại ít mệt hơn. Xe cam nhông binh đội chạy lại cá trại lính ở Hickam Field, Scofield và phi trường Kaneohe Bay, để chở vợ con của bộ binh và thuỷ binh vô ở trong các trường học. Dần dần bạn sẽ thấy như vậy không tốn thời giờ mà được nhiều kết quả.
Tôi đem hết thời giờ, nghị lực và hăng hái để làm nghề mới của tôi". Evans lại lên như diều. Nhất là ông lại có thì giờ suy tưởng.
Ta chẳng dại gì mà nghe. Nhưng ít khi hai người chịu nghe tôi. Trong một thời gian ngắn, tôi sống nhờ một gia đình nghèo trong tỉnh.
Ông bảo rằng: "Tháng ba năm 1945 tôi đã học được một bài quan trọng nhất trong đời tôi, học được ở ngoài khi bờ biển Đông Dương, dưới mặt nước hơn 90 thước. Mà tôi lấy làm vinh dự về Công ty của chúng tôi lắm; vì chính ông thân tôi đã sáng lập ra nó từ 24 năm trước. Kiếm cách nào bây giờ? Không có kinh nghiệm.
Bọn đó lưng dài vai rộng, nhưng không biết chút gì về các chất nổ hết. Con chẳng mong được trông cảnh xa xa. Chẳng hạn, nếu bạn ưu tư luôn năm suốt tháng, thì một ngày kia bạn có thể bị một chứng bệnh đau đớn, ghê gớm vô cùng, tức là chứng đau nhói ở ngực (angine de poitrine).
Võ trang! Chiến đấu! Chỉ hai chữ ấy là đủ rồi. Chúng tôi vô cùng kinh khủng. "Tôi không điên tới mức tin rằng chỉ mỉm cười thôi mà hết được bệnh nội ung, song tôi quyết tin rằng tinh thần khoan khoái giúp cơ thể thắng được bệnh.