Những người khách bộ hành nhìn vào cửa kính và thấy một người đàn ông đang gục đầu xuống bàn, cạnh cái micro. Nhất định sẽ có một ai đó trong nhóm đông thích hợp để chuyện trò cùng bạn. Tại sao bạn không tập hỏi một cách văn vẻ và sâu sắc hơn? Cuộc trò chuyện của bạn có thể sẽ thú vị hơn nhiều đấy.
Khổ nỗi, người ta dường như không mặn mà gì với việc chú ý lắng nghe cho lắm! Ví dụ như khi bạn nói với gia đình hay bạn bè rằng máy bay của bạn sẽ cất cánh lúc tám giờ, thì cứ y như rằng, trước khi chia tay họ lại ngơ ngác: Máy bay cất cánh lúc mấy giờ thế nhỉ?. Vấn đề này không chỉ riêng ở phái nam. Tôi thấy mọi chuyện đều do tàu ngầm Đức gây ra cả.
Bốn mươi năm về trước, lúc bắt đầu vào làm việc ở đài phát thanh, tôi chẳng hề có một chút kinh nghiệm nào cả. Sau đó ông bị viêm phổi nặng và một tháng sau thì qua đời. Harvey cũng đồng ý về tầm quan trọng của sự lắng nghe.
Vì đôi khi sự im lặng còn đáng giá hơn hàng ngàn câu nói. Nghị sĩ Kefauver như đang bị treo lơ lửng: Tôi đang hỏi ông rằng, tại sao ngành bóng chày muốn dự luật này được thông qua? Trong ký ức của tôi, Bob luôn là một con người lịch lãm, tài ba và có óc khôi hài.
Quả là một con người có tật nhưng có tài, biết vượt lên số phận, biết chiến đấu và chiến thắng. May mà Bishop không bị ung thư thật, nếu không thì vô tình chàng trai kia đã phạm phải một sai lầm đến tàn nhẫn. Không may người cao nhất trong nhóm lại là người mập nhất! Chỉ anh ấy mới với tay được tới cái lỗ, và khi đang leo lên lưng chừng thì bị kẹt cứng.
Sự căng thẳng của cậu ta đã chuyển sang cho tôi. Bạn biết không, tôi như một đứa trẻ lang thang không một xu dính túi, và cứ sáng sớm lại tha thẩn đến cổng đài phát thanh. Một lần, chúng tôi hợp tác với tờ báo Miam Herald thực hiện chương trình phỏng vấn anh chiến sĩ không quân xuất sắc sống tại Miami (xin được phép giấu tên theo ý muốn của anh).
Mà từ nào cũng chỉ có một âm tiết: Có. Don Rickles là một chàng trai khoái chọc cười trên sân khấu cũng như ở các bàn tiệc. Khi nghĩ về tất cả những người ăn nói tài ba mà tôi từng có dịp được trò chuyện, tôi có thể rút ra kết luận về các bí quyết chung của họ như sau:
Bài nói của bạn ngốn bao nhiêu thời gian? Chỗ nào cần lên giọng? Chỗ nào cần xuống giọng? Lúc bắt đầu có cuốn hút và khi kết thúc có khái quát lại vấn đề không? Sơ sài hay sâu sắc? Bạn đã thật sự cảm thấy tự nhiên và thoải mái khi nói hay chưa? Nếu cần hãy tập nói trước với người thân của bạn và nhờ họ góp ý. Hãy nhớ rằng bạn hoàn toàn có thể chuyển bại thành thắng nếu có tài đàm phán. Bởi một lý do là Truman rất giỏi nói về chính trị.
Biết lắng nghe, cởi mở, nhiệt tình là ba yếu tố giúp bạn dễ dàng đối thoại với mọi người. Sôi nổi kể chuyện và sôi nổi tranh luận yếu tố này sẽ làm không khí nóng hẳn lên. Khi Thế vận hội mùa đông năm 1994 đang diễn ra, đi đâu người ta cũng xôn xao bàn tán về cặp vận động viên Tonya Harding-Nancy Kerrigan.
Mọi người dường như ai cũng có lần phàn nàn về hội họp. Những nhà lãnh đạo, những nhân vật quyền lực trên thương trường hay trong lĩnh vực giải trí… thường có một điểm chung là không thích nghiêm trọng hóa vấn đề, dù nó có rắc rối hay không. Bên cạnh đó, còn có những luật lệ hà khắc bất thành văn nhưng lan rộng trong xã hội.