Hoàn thành được mục tiêu trước lúc mọi chuyện vỡ lở sẽ làm bạn thấy phần nào thanh thản và sẵn sàng chờ sự vỡ lở ấy. Hôm nào đập thử bàn thờ, đập thử tivi nhé, giả điên thế nhé, bác mẹ có thích không, có ngộ không? Anh biết không? Em mong anh hơn cả những lúc chúng mình mới yêu nhau.
Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được. Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết. Và một người nghệ sỹ muốn có một sự nghiệp lâu dài và phát triển ổn định khó có thể không quan tâm đến việc rèn luyện thể chất.
Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng. Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều. Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân.
Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra. Làm ơn nhanh nhanh cho. Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác.
Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình. , bạn theo phản xạ, đoán ngay tiếp theo chắc là …dog Nhưng có vẻ không phải, tự nhiên hắn viết ngoáy đi, một từ gì đó có 4 chữ cái mà bạn đọc mãi không ra.
Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó. Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ. Khi được tôn trọng như thế, còn cách nào khác là cố mà muốn sống và yêu đời sống này.
Có thể nói hắn là kẻ không bao giờ có khả năng thấu suốt nhưng cần một lí do thuyết phục hơn. Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp.
Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Có ai bảo: Loanh quanh luẩn quẩn cũng là chơi. Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt.
Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ. Mấy ý tứ chợt ngân nga: Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen.
Ngoan ngoãn như một chú thỏ. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà… Tôi dự định viết một loạt truyện (rất) ngắn để ám ảnh những người chỉ cho mình dành thời gian đọc loại truyện này.