Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Thật ra, có gì để mất đâu. Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo!
Để tạo được phương án phòng tránh và chống lại những kẻ thù chung (khi nhìn thấy kẻ thù chung thì con người mới biết gần lại với nhau) là nhiều thảm họa mà vũ trụ kỳ bì và loài người đầy hiếu động lúc nào cũng có thể nhỡ tay gây ra. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. Bảo keo xịt tóc miễn phí.
Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi. Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa.
Người bảo người là ác. Sớm nay, thấy bạn (dùng chiến thuật) ngồi thừ trên giường. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.
Thế là không còn tâm trí mà ngờ hoặc. Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con.
Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Sự không quá mê sáng tạo của hắn cũng có lí, mê quá chưa chắc xơ múi được gì. Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra.
Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện. Là ích kỷ, rất ích kỷ. Tôi làm độc giả cho tôi.
Họ biểu trưng cho chính họ. Đúng là chuyện thường. Cái này họ cũng nhầm.
Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn. Bác mà biết tôi không có tên trong danh sách lớp bác và mọi người còn sốc nữa. Reng! Reng! Reng! Cha bố cái chuông đồng hồ! Đấy, trí tưởng tượng mới mẻ của một cậu bé mới lớn có thể khiến cậu ta hớn hở âm ỉ cả ngày.
Bác sỹ cấm đá bóng cho tới hết mùa đông, dường như mất hết thú vui. Nhưng mọi người thì khác. Hoặc với nội dung vờ phản ánh chính nó.